HOA TÀN, LỆ ỨA
Sấm rền vang dội màn đêm tan chảy
Trút xuống trần từng giọt ướt cơn đau
Thương nụ tơ vừa hé phải vội nhàu
Mưa lạnh lẽo thấm sâu từng hạt phấn !
Từ đất mẹ ươm xanh mầm lận đận
Cỏ hoang gờm chen lấn đến ngả nghiêng
Cố sinh tồn trong tranh đấu liên miên
Nay mở cánh thì gặp liền giông bão !
Dẫu rụng rơi nét còn vương sắc xảo
Chút duyên thầm khoác áo tím mộng mơ
Một kiếp hoa ngắn ngủi chẳng kịp chờ
Ong lạc nẻo, bướm hững hờ quên lối !
Trút tàn hơi nhẹ nhàng nghe gió thổi
Điệu ru hồn đưa về cõi thâm u
Ta thẫn thờ nghe từng bước chân Thu
Dẫm lá rớt mịt mù trong hiu hắt !
Đời ngủ mê, ta thức ôm trầm mặc
Nghe thời gian dìu dặt khúc sầu tư
Dõi tiếng mưa, mắt đã khép từ từ...
Mà buồn vẫn…còn dư…trên khóe mắt …
___________Mizu – 27.09.2014.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét