Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

NIỀM TIN SẠM NẮNG


NIỀM TIN SẠM NẮNG



Đừng hỏi em rằng : “…có nhớ anh không?”
Nghiêng bóng dõi trông xuôi dòng nước chảy…
Chẳng như gió lả lơi đùa sóng vẫy
Bờ lặng im bồi - lở một miền thương !

Đừng hỏi rằng : “Em có chút vấn vương?”
Sợi tơ vàng náu nương trong kén nhỏ
Tằm rút ruột nhưng âm thầm đâu tỏ
Lòng thương thì cho nó lá dâu xanh ?!

Chớ hỏi rằng : “Em có thật yêu anh?”
Mắt sẽ long lanh, cúi đầu, không nói…
Sợ mai kia nỗi đau hằn đá sỏi
Suốt canh trường mòn mỏi ngóng chờ ai !

Đừng hỏi rằng : “….sao mắt ướt mi cay?”
Che vội bàn tay, bảo : “..vì…bụi cát…”
Đông lạnh lùng. Mỉm môi cười : “ừ…mát”
Xuân rộn ràng. Tư lự hát : “…tình xa…” !

Chắc là anh tự hỏi : “ Giữa đôi ta…
Nụ hồng nở hoa hay còn phong nhụy?...”
Trả lời sao cho vừa lòng đẹp ý ?!
Khi mịt mờ đường thiên lý cách chia !

Quả tim hồng gửi ảo ảnh xa kia?
Em không dám ! Thật lòng em chẳng dám!
Ngó mông lung tìm cho mình can đảm
Nhưng….nắng chiều… đã sạm một niềm tin !

_________________Mizu – 02.01.2015.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét