Chủ Nhật, 18 tháng 1, 2015

CÁT VÀNG MỘT BÓNG


CÁT VÀNG MỘT BÓNG


Dẫu vẫy vùng giữa dòng sông không lưới
Vẫn còn nghe tức tưởi giọng lau thưa
Nửa đời theo xào xạc khuấy đò đưa
Sức lòng tong ngỡ sẽ vừa sóng lớn…

Biển tình sâu đẩy đưa giông gió gợn
Cõi thiên đường đau đớn biệt từ đây
Khói tương tư ru mộng đẹp bao ngày
Rồi cũng hóa đọa đày ra ngơ ngẩn …

Cá Bạc đầu thương Lòng tong lận đận
Lẽo đẽo mang dâng tặng chút rong rêu
Nhưng làm sao ủ được giấc cô liêu
Để xua đuổi dáng kiều tim đã khắc !?

Khoác lên mình nét ưu tư trầm mặc
Anh bỏ thuyền, bỏ lái, cắt lương duyên
Nhung nhớ dồn khắc khoải tiếng chim quyên 
Bãi vắng chiều nghiêng, độc hành bóng đổ !

Bờ cát mênh mông ngại gì không chỗ ?
Anh nỡ nào… để khổ …kẻ đợi mong ?!!

______________Mizu – 18.01.2015.

Cảm tác từ "EM MỘT MÌNH VỚI BIỂN" của anh Thư Sinh Nguyễn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét