Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

RỒI CÓ MỘT NGÀY…




RỒI CÓ MỘT NGÀY…

Rồi một ngày khi trống trải cô đơn,
Không thấy bóng em chập chờn ẩn hiện
Dù anh nói gì chỉ lặng nhìn, im tiếng
Hơi thở này theo u hiển mờ tan…

Rồi một ngày mơ giây phút bình an
Muốn ôm em, anh chỉ quàng bia mộ
Nắm cỏ xanh thay bàn tay rong phố
Ai có gục đầu lệ đổ tràn mi ?

Rồi một ngày khi đêm rớt lâm ly,
Ngoài hiên vắng cây rì rào to nhỏ,
Nhấc phone lên để đùa cùng ai đó
Chỉ tiếng chuông chờ nhẹ gõ buồng tim !

Rồi một ngày em như một que diêm,
Sẽ vụt tắt lúc đông tìm qua ngõ
Ai sưởi cho anh những chiều lạnh gió ?
Chiếc lá cuối cùng buông bỏ cành trơ !

Rồi một ngày em thôi hết bơ vơ
Tựa áng mây bay… không chờ ai nữa…
Giọt tủi buồn từ lời anh hẹn hứa
Hóa thành sương chìm khuất giữa thinh không…

Rồi một ngày tro bụi rải trên sông,
Còn ai đâu mà trêu chồng cợt vợ !
Cũng không ai khóc mảnh tình dang dở
Mặc bên bồi bên lở nước lờ trôi…

Rồi một ngày khi nhắc chuyện lứa đôi,
Anh có thấy bồi hồi trong tấc dạ ?
Hay là vẫn hững hờ nhìn tăm cá
Mặc hồn em rời rã dõi bóng chim ?

Rồi một mai em mất dấu khôn tìm
Anh có thấu nỗi niềm người con gái
Bao nhiêu tuổi vẫn mang tình khờ dại
Đếm canh tàn… lặng lẽ hái…sầu rơi ?!

___________ Mizu – 01.10.2014.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét