Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

ĐÀNH ĐỂ GIÓ ĐƯA !


ĐÀNH ĐỂ GIÓ ĐƯA !

Anh quên rồi tiếng chuông chùa thong thả
Khói hương trầm thôi đã chẳng còn vương
Nguyện băng đèo, trèo núi, vượt sông tương
Thì đâu ngại … giáo đường tìm dấu thánh !

Nhớ năm xưa ngập chìm trong nghịch cảnh
Niệm Di Đà họa lánh, phước lành tăng
Gót kiêu sa đâu hiểu lúc khó khăn
Toan tính đổi trao tình bằng vật chất !

Lời ngọt ngào ru hồn ai ngọt giấc
Tấm thân ngà đánh bật phút ưu tư
Ngấn lệ trong trôi sạch hết chần chừ
“Khỏi trăn trở, nên hư gì cũng…tiến !”

Em ngồi đây, buồn trông trò dâu biển
Thương cho người dâng hiến mảnh tình si !
Nẻo gập ghềnh anh quyết sẽ bước đi
Thân đá sỏi can gì làm sao níu ?

Anh như lá. Mặc gió trời lo liệu !
Chàng Cuội khờ mê dáng liễu Hằng Nga
Thế thì thôi ! Cứ cố giữ gốc đa !
Em sẽ đứng từ xa mà lặng ngắm !

____________Mizu – 23.10.2014. 











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét