TÌNH MỎNG CÒN VƯƠNG !
Tỉnh giấc nồng mình vẫn lạc bước nhau Trầu vắng thân cau, gục đầu chực héo ! Lũ bướm, chòm ong cất lời trêu ghẹo Vo ve gửi trầu, ngọt dẻo trao hoa…!
Tỉnh giấc nồng, tàu vẫn biệt sân ga Gió chẳng về qua, hương trà quanh quẩn ! Tờ lịch sụt sùi năm cùng tháng tận Nắng cũng hờn trút giận với ngàn cây !
Khúc tình ca say đắm chỉ phút giây Rồi mãn kiếp đọa đày trong khắc khoải ! Trăng vào thơ, người đi vào huyền thoại Nện gót giày, đầu không ngoái… lòng đau !
Không một ngày, sao có vạn đời sau? Tóc đã phai màu, xanh xao mắt biếc ! Lời hẹn hứa chỉ thêm dài cách biệt Ném thương chờ, tha thiết vẫn vây quanh !
Biết bao giờ mới đứt sợi mong manh ?!
_________________Mizu – 07.03.2015. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét