Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

LÀ PHỤ NỮ…


LÀ PHỤ NỮ…


Là phụ nữ không dễ đâu anh nhé !
Có bực mình phải nhỏ nhẹ dạ thưa
Trời bất công! Đon đả bảo đẩy đưa !
Im lặng trách “bánh bao vừa bị ế !”

Cả năm trời được hai ba ngày lễ
Cánh đàn ông kể lể chuyện quà, hoa,…
Em đòi chi mà anh vội xuýt xoa ?
Rửa chén, quét nhà,… lu loa thấy ghét (à) !

Làm cha rồi sao anh chưa cạn xét ?
Tan sở đi nhậu nhẹt đến khuya lơ 
Còn quên luôn chẳng đón để con chờ
Em xót dạ, giận mờ ! Sao nén nổi ?!

Thuở mới cưới, nấu, chiên, xào,… nóng hổi
Mới nếm vào anh đã vội bĩu môi
Mặn, lạt, đắng, cay,… chê rải đó thôi !
Đổ mồ hôi… sánh cùng… sôi nước mắt !

Những khuya buồn mâm cơm chờ lạnh ngắt
Cú kêu gào, em se thắt tâm can
Anh ham vui rôm rả rót bia tràn
Em khắc khoải hoang mang nhìn ra ngõ !

Bởi duyên nợ tự kiếp nào không rõ
Dẫu đeo mang khốn khó nhịn cho lành
Nghĩ chút tình hương lửa ấm lều tranh
Bao giận ghét cũng đành buông theo gió…

Vậy mà anh.... lời thị phi … vẫn đó….!!!

_________________Mizu – 06.03.2015.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét