RŨ BỤI ĐƯỜNG
Bỗng một ngày ta dừng chân đứng lại Ngoảnh mặt nhìn bao cảm xúc đi qua Ngỡ với tay ôm gọn ánh dương tà Chạm mới biết chỉ là đà sương khói !
Bỗng đôi lúc tịnh tâm, im tiếng nói Ngắm thời gian giận dỗi lững lờ trôi Nép bên đời, ngả lưng dựa đơn côi Đợi gió thốc từng hồi gom lạnh giá !
Rồi ngơ ngác giữa cõi người rất lạ… Thấy thật gần mà tiến mãi càng xa Hớn hở như múc trọn cả trăng ngà Phù du, tưởng gấm hoa in đáy nước !
Ghé bên đường ta đếm lần mất – được Điểm bao phen dại bước giẫm lên chông Hay vô tâm môi chẳng nở nụ hồng Chìa gai nhọn để lòng ai nhỏ máu …
Lều sám hối, hồn vật vờ nương náu Nẻo thanh tâm còn mời gọi đăng trình Gót phàm trần đã mỏi mệt nhục – vinh Mà ảo ảnh cứ rập rình phía trước…
Thôi đành vậy ! Kiếp người… ta phải lướt !
___________Mizu – 28.12.2014. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét