Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

HỜN DUYÊN TIÊN CẢNH !


HỜN DUYÊN TIÊN CẢNH !



Trách nữa đi anh !
Dẫu lời bén như dao
Khi cào,
Khi xé…
Nhưng cứ mỗi lần nghe anh gọi “Bé”
Tươi tim hồng,
Vuốt nhẹ nếp thời gian…
Nhật ký đã sang trang
Em cũng sang ngang
Bỏ lại tiếng đàn anh khô cằn buốt giá !
Trong vòng tay lạ,
Ngơ ngác mấy mùa thương…
Ai hiểu được tâm sự Giáng Hương ?!
Tan ngũ sắc phù vân, tuyệt đường tiên cảnh !
Bên kia bờ, tuyết giăng thêm chạnh,
Phía trời này, sương lạnh từng đông !
Nước chảy đôi dòng
Em về sông, 
Còn anh ra biển lớn.
Tưởng sông hiền lành sóng chỉ gợn
Hay đâu cũng đắm thân đò !
Phận hẩm buồn xo…!
Vờ như nhung mềm lụa ấm !
Nẻo thiên đàng thăm thẳm, 
Lối địa ngục dần qua…
Xin một tiếng thứ tha !
Gom xót xa ép thành lưu bút
Dù nắng,
Dù mưa,
Dù xác thân rửa mục,
Không giữ nổi ân tình…
Đành…ôm khúc biệt ly !
Em nhận hết mà…
Anh hờn tiếp nữa đi….!

_________Mizu – 13.12.2014.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét