LỞ MỘT BỜ THƯƠNG
Hết mùa ngâu. Lệ mặn chảy về đâu? Mà sao mắt buồn không thể khóc ? Trong trí nhớ vội lục tìm ngang dọc… Bụi tre già xào xạc, Gốc dừa dâu soi tóc xỏa nước xanh… Mỗi lúc nỗi sầu đọng giọt long lanh Ngay khi nhỏ xuống là xuôi về trăm nhánh… Sông lặng lẽ chở ưu tư, Không chần chừ. Không thắc mắc. Tre la đà dìu dặt, Không đơm đặt. Chẳng thị phi. Thân dừa nghiêng nghiêng, Cho chỗ dựa, đâu đòi hỏi thêm gì… Tâm tư vơi nhẹ nghe thầm thì lá hát… Nẻo vô thường vốn bạc … Sạt lở một bờ thương ! Chẳng còn nơi buông bỏ vấn vương ! Giờ đây, Giữa bốn bức tường, Gối - dư để thấm dòng tương Chăn - chưa ấm giường đà lạnh chiếu ! Không khóc được. Đành chịu ! Đếm canh tàn… Ngắm thời gian riu ríu đi qua …
____________Mizu – 21.12.2014.
Gia Thien HA Thuy :
Đông lặng lẽ ru mình trong chiếc lá. Ngắm hoàng hôn vắng bóng một con đò !
Mizu :
Ước chi lòng cứ trơ như gỗ đá Chắc đông tàn đâu phải vướng âu lo ! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét