EM GIỜ ĐÃ KHÁC !
Đâu rồi em chiếc áo dài tha thướt ?
Mái tóc thề đen mượt xỏa bờ vai ?
Đôi môi hồng chúm chím dạ thưa ai ?
Giọng ngọt lịm thương hoài không ghét nổi ?
Đâu rồi em bữa cơm nhà nóng hổi ?
Nụ cười hiền như thổi gió mùa thu?
Khiến hồn anh say giấc chẳng cần ru
Thư thả bước lãng du miền lạc cảnh ?
Nay vì đâu mà môi trầm, mắt lạnh ?
Cằm chữ V, tóc lóng lánh “hai lai” ?
Chưa nói đã cười lanh lảnh chướng tai,
Chê tiếng Mẹ, chỉ xài ngôn ngữ lạ ?
Nay vì đâu mà ra phường đanh đá ?
Lễ kính nhường buông thả học rồi quên…
Rau quê nhà chẳng thuộc nổi một tên
Vị rong biển xứ người bền tâm nhớ ?!
Viễn Ngọc ơi ! Em tôi ! Thôi đà lỡ !
Biết bao giờ mới trở lại …là em?
__________Mizu – 16.11.2014.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét