Đã bao lần anh xếp mớ hành trang
Dợm bước chân sang…
Rồi xốn xang dẹp mộng !
Nào dám hỏi han
Sợ chạm vào khoảng trống
Vết thương lòng mãi buốt nóng từng cơn…
Bốn mươi năm tròn
Được, mất, thiệt, hơn
Dầu ngu ngơ
Sự thật cũng …chập chờn ẩn hiện
Nhưng,
Dẫu rừng xưa sói lang gào át tiếng
Thỏ nhỏ, nai hiền, ong, kiến vẫn cần lao
Bầu trời cao đã đổi những vì sao
Vũ trụ cũ vẫn nôn nao chờ đợi…
Cánh lục bình xa khơi
Bến mục không nỡ gọi
Nhờ con nước buồn dõi mắt ngóng mờ sương !
Lời đắng cay anh gửi lại cố hương
Nơi bè bạn còn náu nương phận mỏng
Ở xứ người chắc tươi hồng cuộc sống ?
Anh có nghe lay động chút tình quê ?
Tiếng hát triền đê
Lối về hoa nắng
Mặc kệ đời trĩu nặng !
Đâu vắng những tình thương !
Người Saigon, hỏi ai có vấn vương?
__________________Mizu – 11.04.2015.
Cảm tác từ bài thơ "SAO ANH KHÔNG VỀ THĂM SÀI GÒN?" của anh Thư Sinh Nguyễn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét