ĐẸP HOÀI KÝ ỨC
Anh nhớ chăng năm nào bên bến vắng ?
Nắng vẫn hồng mà mưa trắng hồn đau
Môi gượng cười khi mình bước qua nhau
Dù tim muốn quay đầu đưa tay níu !
Em lên đò chở khối sầu nặng trĩu
Nước sông buồn riu ríu rẽ đường hai
Gió vô tình đùa cợt mớ tóc mai
Đâu biết mắt đã cay còn cố nén !
Chuyện đá vàng bấy lâu không tròn vẹn
Mình chia tay chẳng hẹn buổi trùng phùng
Đã bao lần lệ đẫm ướt mắt nhung
Chờ một tiếng tình chung anh chẳng nói !
Và giờ đây lúc hơi tàn sức mỏi
Mới nghẹn ngào tha thiết gọi người xưa
Muộn rồi anh ! Hết phận đẹp duyên ưa !
Có về lại cũng chỉ vừa … phút cuối !
Nhắc làm gì thuở yêu đương đắm đuối !
Thêm bận lòng không nỡ duỗi đôi tay
Dẫu biết rằng còn vương mãi tình say
Nhưng hạnh phúc đã thay bằng dang dở !
Cảm ơn anh giữ nguyên lành nỗi nhớ
Để đêm về em chẳng sợ cô đơn !
Ngăn cách này… hồi ức sẽ… đẹp hơn !
___________Mizu – 22.03.2014.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét