Em lại khóc, chỉ vì tôi, em khóc
Lắng tai nghe lời trách móc …chán chường…
Đầu dây kia, ai nức nở, bên đường,
Hồn bối rối chẳng biết phương nào gỡ !
Tôi là tôi, một kẻ điên, gàn dở.
Yêu tự do, thích rộng mở với đời
Cớ sao người cay đắng lệ tuôn rơi ?
Mang trao cả một khung trời mơ ước ?!
Chốn lồng son, đã bao lần từ khước
Cảnh đơn sơ, chân bước thấy nhẹ lòng
Đừng dệt nhiều mộng ảo quá viễn vông !
Cho tâm tưởng đắm chìm trong thất vọng!
Hãy trả mây về cùng cơn gió lộng !
Trả hoàng hôn sống động buổi chiều tà
!
Trả tình thơ phiêu lãng với lá hoa
Và con nước thiết tha cùng biển cả…
Nín đi em ! Tôi không là tất cả….
Chỉ là cơn gió lạ giữa trưa buồn
Qua hết cơn giông bão, dứt loạn cuồng
Em lại thấy vườn xuân luồng nắng ấm !
Mong làm sao…em lại cười…tươi thắm !!!
_____________Mizu – 25.07.2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét