Một tiếng gọi “anh yêu” khi đùa cợt
Tình bạn kia bỗng bất chợt đổi thay
![]() |
Ta vẩn vơ, hay suy nghĩ cả ngày
Nàng có phải đang tỏ bày không nhỉ ?
Biết rằng ấy hẳn là điều vô lý
Bởi tình ta vốn dĩ đã…buộc rồi.
Thuyền đã neo, dù dây lỏng…muốn trôi…
Nhưng tiếng trẻ…dạ bồi hồi níu lại.
Bao năm qua, gió đưa đời trôi mãi
An ủi mình đang êm ái ấm êm
Dù đôi khi bóng ai thoáng qua thềm,
Hồn cũng thả theo gót mềm mơ tưởng !
Tâm thì thầm : “ Ớ thôi ! Đừng lạc hướng!”
Bản năng kêu : “Cứ tận hưởng với người!”
Thế giằng co, ta trong héo, ngoài
tươi,
Cố giữ lấy những nụ cười giả tạo.
Tình là chi mà mơ hồ hư ảo?
Làm lung lay, xào xáo nghĩa thủy
chung?!
Cuốn hồn ta rời rã chốn mịt mùng,
Thuyền bứt néo giữa bão bùng… lạc bến!
Số đào hoa, phải chăng là định mệnh?
Hay tại lòng ta dễ chếnh choáng say
?!?
__________Mizu – 31.07.2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét