TRĂNG SA MẠC
Kẻ bộ hành giữa sa mạc khô khan,
Chịu cơn khát cháy tâm can thiêu đốt
Trong chói chang mắt dường như dại dột
Hứng vội vàng một giọt nước long lanh…
Ngỡ đắm mình trong ốc đảo tươi xanh,
Giờ mới rõ ảo ảnh đùa gió cát !
Tưởng ơn đời sẽ dịu êm khao khát
Có ngờ đâu phiêu bạt vẫn hoài công !
Biết bao giờ tìm đến được dòng sông ?
Để nước biếc mát lòng người lữ khách
Quá mênh mông, đường dài không ai vạch !
Lạc lối rồi, mạch sống lại mờ xa…
Có lẽ nào ôm giấc mộng trầm kha ?
Mỗi lần thức là nhạt nhòa hy vọng !
Có lẽ nào trong bao la trời rộng…
Chỉ nắng tràn, biền biệt bóng mưa giăng ?
Có lẽ nào ta cô độc như trăng ?
Treo ngạo nghễ, vĩnh hằng…mà…đơn chiếc !?!
_____________Mizu – 21.05.2014.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét