MỘNG THÀNH MÂY
Em chỉ là một giọt nước lông bông
Đâu đủ dập lửa lòng anh bùng cháy
Khối u tình lạnh lùng không tan chảy
Dù nụ cười em nung mãi mòn hơi !
Mỗi chiều về khi ngắm lá vàng rơi
Ghét cơn gió lả lơi hoài thân lá !
Giận luôn ai đã làm anh bận dạ…
Nguyện buông mình lả chả trải lối êm !
Ghét hoàng hôn và giận cả bóng đêm
Trăng soi rọi bên thềm chi thao thức !?
Muốn đốt rụi tan tành vùng ký ức
Gom tro tàn thay mực vẽ từ “quên” !
Ước chi là vầng mây ấm không tên
Trên ngả vắng kề bên che rợp bóng !
Nẻo đi về sẽ chẳng còn lạc lõng
Dù muôn đời anh mãi ngóng người xa !
____________Mizu – 30.12.2013.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét