CHÁN !
Niềm tủi phận lăn dài trên đôi má
Ướp mặn môi rơi cả xuống gối mềm
Chiều qua đâu mà ảm đạm như đêm,
Màn mưa trắng và tay ta…cũng trắng !
Nỗi cô đơn bấy lâu nằm im lặng
Lại trỗi lên nghe cay đắng ngập hồn
Mưa giăng trời không thấy bóng hoàng
hôn
Nắng vụt tắt, cả niềm tin…cũng tắt !
Ta là kẻ độc hành buồn hiu hắt
Bạn cùng ta chỉ trăng, gió, mưa dầm,
Hay khóc thầm, yêu những phút trầm
ngâm
Cười tươi tắn mà tim ngầm vụn vỡ !
Tình yêu ư ? Chắc là không duyên nợ!
Bạn bè ư ? Cứ lỡ dở giao tình…
Bước lạc loài trong mấy nẻo u minh
Ôm khắc khoải họa hình thành bóng tối
!
“Chán chường ơi ! Đừng đi đâu mà vội !”
Nghe vọng về câu nói : “Mãi còn đây!”
________Mizu – 11.09.2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét