SỢ GÌ ÂM CẢNH !
Mai anh về, còn mình tôi ở lại,
Đếm lá vàng rơi vãi phủ chiều hoang
Lệ không tuôn, ngơ ngẩn giữa điêu tàn…
Nhìn xa vắng hồn tan trong đáy mắt…
Hương khói bay, tôi nghe lòng se sắt
Chờ đêm về mong gặp mặt người âm
Chiếc võng kia, ngày mấy lượt anh nằm Tôi quanh quẩn lặng thầm tìm hơi ấm !
Nghe gió giỡn hạt sương mi ướt đẫm
Như giọt sầu chầm chậm rớt hư vô
Anh nằm đây, im lặng dưới hoang mồ
Tôi gom hết lá khô làm chăn đắp…
Anh đi trước, rồi mai này cũng gặp…
Cùng lãng du, ta dạo khắp đất trời
Gió mây đùa đưa hồn phách rong chơi
Giây phút ấy… ta đánh rơi phiền não…
Ngủ đi anh ! mai đời dù giông bão,
Chẳng thể làm chao đảo chuyến phiêu du !
Phảng phất bay trong sương khói mịt mù
Nhìn nhân thế âm u …toàn ảo ảnh !
Mai anh về, đừng sợ hồn đơn lạnh !
Chết thôi mà ! Âm cảnh cũng vui thôi !
________Mizu – 20.09.2013.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét