Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

DẤU BUỒN ĐỂ LẠI

DẤU BUỒN ĐỂ LẠI 

Một nụ cười, 
Xin anh trao để trang hoàng ký ức ! 
Một tiếng chào 
Xin chút ngọt ngào 
Để trời sai trăng thao thức cùng em ! 

Chuyện của đôi mình 
Buồn ít đâu mà chuốc đắng cay thêm ? 
Tình chưa thỏa, 
Nghĩa còn vương, 
Ai đó nỡ tìm đường về huyệt mộ ?! 

Giậu nghiêng ngả, bìm mới leo vội đổ 
Duyên mỏng manh, hợp mới đó liền tan ! 
Thuyền hoa kia muốn chuyển bến sang ngang 
Em đứng đó…ngỡ ngàng… anh chẳng níu ! 

Ôi ! 

Cái nắm tay…nhẹ nhàng…êm dịu… 
Tiếc làm chi… để bóng liễu phất phơ ! 
Hay em chỉ là một nhân vật trong thơ ? 
Vần gieo hết, 
Dáng hình em cũng chết ?! 

Giờ nét bút thi nhân dần mỏi mệt 
Vẽ lệ sầu, 
Tim rạn vỡ 
Có phải là …thay đoạn kết long lanh ? 
Đêm thật dài… 
Ta ngự phía… không anh! 

_________Mizu – 10.05.2015. 



Cảm tác từ “BƯỚC QUA LÀ MẤT DẤU” của anh Nguyễn Thư Sinh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét