Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

NIỀM TIN VUỘT MẤT !


NIỀM TIN VUỘT MẤT !

Ta muốn khóc…vì lẽ gì đây nhỉ ?
Bởi thói đời phi lý dối lừa nhau ?
Hay tại mình cứ thẳng đuột thân cau…
Mặc nắng táp, mưa nhầu trơ trơ đứng ?

Gió tạt sang, ta thoáng nhìn, hờ hững
Mây khoe hình, lững thững chẳng buồn xem
Ngắm thế gian bỗng mắt ướt lem nhem
Thu mình lại, buông rèm tìm chữ “Tĩnh”

Chuyện thị phi vờn quanh tâm bất định
Nỗi ưu phiền bịn rịn chẳng rời xa
Kẻ tiểu nhân cậy thế cứ ba hoa
Người quân tử thật thà cam chịu thiệt.

Giữa thiên nhiên mặt hồ phơi nước biếc
Đêm đen về thêm tiếc buổi hoàng hôn
Sáng – tối đảo điên, bão nổi, sóng cồn
Muốn nhơ bẩn phải vùi chôn tận đáy !

Mong tịnh tâm mà lòng sao lửa dậy ?
Đốt linh hồn tan chảy cả niềm tin !
Đến bao giờ lý lẽ mới phân minh ?
Hay là phải đợi trình lên… Thượng Đế ???

_____________Mizu – 28.08.2014.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét