THƯ SINH TIẾC NGỌC !
Nếu ngày xưa mắt đừng nhìn e thẹn Thì giờ đâu nghèn nghẹn ở bờ môi Nếu lời văn thoảng nhẹ như gió trôi Thì vương vấn đâu đâm chồi bám rễ…
Phải chi anh đừng thấm dòng dư lệ, Đem xót xa nhuộm tê tái thơ tình,
Thì đôi mình đâu chia nửa điêu linh,
Kẻ âm cảnh, người lặng thinh nuối tiếc !
Phải chi anh đừng tỏ tình tha thiết
Rồi mặc em với ly biệt vờn quanh,
Với trăng thề, sao hẹn và…bóng anh…
Thì sương khói đâu phủ mành dáng ngọc !
Đến cuối cùng anh chỉ là tên ngốc ! Ôm tình hờ mà khóc một tình yêu
Xây lầu mơ mà gió nhẹ đã xiêu
Để phận mỏng mỹ miều nương xác lá…
Em có nghe trong lạnh lùng buốt giá ?
Tiếng gọi thầm lả tả rớt sau lưng…
Duyên trăm năm đành tan vỡ nửa chừng
Nợ luyến ái kiếp nào ngưng vay trả ?
Ngọc nát, châu chìm, hồ tan, keo rã !
Trọn đời này làm sao xóa hình em !?!
_____________Mizu – 16.01.2014.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét