Ngày
giông bão, lời mời anh chợt đến :
Cà
phê nha! Em nhé ! Chớ chối từ!
Mưa
gió về gợi bao nỗi tương tư,
Ừ
một tiếng cho lòng anh ấm lại !
Trả
lời đi ! Cớ gì im lặng mãi ?
Đừng
trêu anh ! Đừng khúc khích! …rối lòng
Nói
thật lòng…em có muốn đi không ?
Dù
đến trễ…nửa ngày anh vẫn đợi…
Nghe
mấy câu… mát lòng..thôi nghĩ ngợi
Rồi
giờ đây…em tới…với nụ cười,
Sao
anh còn u uẩn, mặt kém tươi ?
Cà
phê đắng và trầm tư, khói thuốc ?
Bão
ngoài kia có làm anh lạnh buốt ?
Hay
đợi chờ đã chuốt nét trầm tư ?
Em
đến đây chỉ để nói ba từ
Đố
anh biết là từ chi đó nhé !
Trán
thôi nhăn, anh mỉm môi cười khẽ,
“Em
ghét anh!”… có lẽ…phải không nào ?
Ơ..thôi
mà ! chớ mặt ủ mày chau
Anh
đùa đấy lẽ nào… anh không hiểu…
Chẳng
nói chi, nhìn nhau, cười mấy kiểu,
Nghe
cà phê nhỏ giọt giữa mưa chiều
Khúc
nhạc trầm thủ thỉ mấy câu yêu
Thời
gian cũng đọng hờ như đứng lại…
Và…vị
đắng còn đọng bờ môi mãi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét