Trời quá rộng, hải
âu anh vỗ cánh,
Đua cùng mây, mong
sánh với ngàn sao.
Em ngẩn ngơ dõi
theo bóng trên cao…
Trách tay ngắn,
vươn hoài mà chẳng tới!
Anh về đây…mà sao
xa vời vợi…
Nét thân quen nay
đã hóa lạ lùng,
Nỗi mong chờ nay bỗng
chốc …mông lung…
Con sóng biếc đã
tung bờ biển khác.
Về làm chi khi tình
mình đã nhạt !
Chút hương xưa đã
trả hết cho đời.
Lan ngày nào héo úa
cánh hoa rơi,
Điệp cũng lỡ nhởn
nhơ cùng hoa lạ.
Anh cứ chao trên
muôn trùng biển cả.
Rồi một ngày đậu lại
bến yêu thương.
Đừng nhìn em bằng ánh mắt vấn vương!
Lòng đã lạnh, gió
êm, tình…thôi …hết !
_________Mizu –
23.12.2012.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét