Dập dờn sóng nước
đẩy lục bình
Trôi dạt bềnh
bồng kiếp phiêu linh
Một đời phiêu
bạt không định hướng
Qua hết hoàng hôn
lại bình minh.
Trời chiều nắng
tắt phía chân trời
Sót lại chút
hồng điểm chiều rơi
Lấp loáng mặt
sông gờn gợn sóng
Say lòng cơn
gió thổi lả lơi.
Khách đứng bên
sông chẳng đi đò
Ngắm cảnh trãi lòng, quẳng gánh lo
Gió nghịch ngợm
đùa tung mái tóc
Mặc sợi ngắn
dài, chẳng so đo.
Cảnh gợi trong ai
một chút tình
Bên sông nho nhỏ
mái nhà xinh
Ánh lửa ấm lòng
người viễn xứ
Dừng chân buông
bỏ mọi hư vinh.
___________Mizu – 30.04.2005.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét